Tháng trước nhân dịp nghỉ lễ mình đã có chuyến du lịch Paris chóng vánh 2 ngày.
Đây là lần đầu tiên mình đặt chân tới thủ đô nước Pháp, nơi được mệnh danh là kinh đô ánh sáng này.

Trước khi đi có được anh bạn người Nhật cảnh báo: Paris không đẹp như phim, Tháp Eiffel đẹp nhưng dưới chân tháp đầy rác… mình cười ậm ừ, nghĩ thầm.
Anh ta là người Nhật, sinh ra và lớn lên ở một đất nước phát triển văn minh bậc nhất thế giới nhưng mình là người đến từ nước thế giới thứ 3, từ nhỏ đã quen với xã hội nhộn nhạo, thành phố ô nhiễm kém vệ sinh, cách nhìn và cảm nhận chắc sẽ khác nhau.

Dù sao thì chưa đến tận nơi, tận mắt chứng kiến, tự mình cảm nhận, khó có thể nói được gì.

Cảm nhận sau 2 ngày ở Paris

1. Các địa điểm du lịch

Paris có quá nhiều điểm du lịch, có đi liên tục 3, 4 ngày chắc cũng đi không hết.
Tháp Eiffel, Khải Hoàn Môn, Nhà thờ Đức Bà, Bảo tàng Louvre, Đại lộ Champs-Elysees, Montmartre, sông Seine,…

Kiến trúc của Pháp thì phải nói là tuyệt đẹp, tuy cũng không đến mức quá lạ lẫm đối với một người Hà Nội đã quen với các di tích thời Pháp thuộc ở Hà Nội như: Nhà hát lớn, Nhà thờ, hay trường Chu Văn An… như mình.

Nhưng so về độ hoành tráng và quy mô thì một trời một vực.

2. Hệ thống tàu điện ngầm phủ rộng khắp thành phố

Về độ phủ sóng, mình đánh giá là OK. Có thể đi đến bất kỳ điểm du lịch nào bằng tàu điện ngầm.

Hệ thống ga tàu phải nói là quá cũ, từ nhà ga, thiết bị bán vé, cửa soát vé…
Nhiều nhà ga nhìn rất bẩn, nhiều góc còn có mùi khai (Nhà vệ sinh ở ga không những ít mà còn mất phí, không như Nhật và nhiều nước châu Á khác).

Hệ thống vé tàu nhiều chỗ hơi khó hiểu. Ví dụ như phân chia các điểm ga và giá vé theo Zone. Với khách du lịch mù tiếng Pháp như mình thì việc tra xem ga nào thuộc Zone nào mất khá nhiều thời gian.

3. Sử dụng tiếng Anh

Người Pháp có vẻ ngại (hoặc không thích) sử dụng tiếng Anh. Điểm này có lẽ giống với người Nhật. Nhiều người mình hỏi tiếng Anh họ trả lời mình bằng tiếng Pháp. Mình đành bó tay thôi vì không biết tiếng Pháp.
Khác với ở Đức và Ý, mình sử dụng tiếng Anh khá thoải mái và dễ dàng.

4. Đa sắc tộc

Cũng phải thôi vì ở Pháp số người nước ngoài chiếm đến gần 20% dân số (theo thống kê gần đây mình xem trên TV).
Không phải mình kì thị gì nhưng buổi tối đi trong ga tàu vắng vẻ gặp vài anh da đen to cao ăn mặc hippi thì cũng hơi chột thật.

5. An ninh

Trước khi đi mình được nghe nhiều cảnh báo về nạn móc túi nên làm gì mình cũng đều cẩn thận chú ý. Do chưa gặp phải sự vụ gì nên mình đánh giá an ninh ở Paris cũng ổn. Có lẽ sau vụ xả súng mới gần đây, an ninh đã được thắt chặt hơn.

6. Đồ ăn

Pháp nổi tiếng về bánh ngọt, chắc ai cũng biết.
Mình bắt gặp các hiệu bánh ở khắp nơi, có lẽ ai cũng ăn bánh ngọt buổi sáng. Bánh Pháp thì ngon không phải bàn rồi. Bình dân nhất là bánh sừng bò nhiều lớp, ăn giòn tan rất sướng miệng.

Ở Paris còn nổi tiếng món ốc sên. Mình cũng đã ăn thử và thấy cũng được. Họ làm tẩm nhiều gia vị nên ăn cũng ngon, tuy nhiên cảm giác ăn không khác lắm ốc nhồi ở VN.

Một điểm thú vị là ở các ga tàu mình thấy họ bán cafe espresso ở cốc giấy bé tí. Nhiều anh người Pháp mua uống một hơi hết luôn. Cảm giác như uống nước vậy.

7. Giá cả

Theo mình đánh giá, vật giá ở Pháp thuộc lại chấp nhận được so với các nước cùng khu vực.
Rẻ hơn Ý và Đức.

8. Paris by night

Đáng tiếc là 2 ngày mình ở Paris, trời đều mưa lạnh nên tối là mình mò về khách sạn ngủ, không được cảm nhận Paris về đêm, chưa được biết mùi kinh đô ánh sáng.
Kể cũng hơi tiếc.

Tản mạn - Hội chứng Paris

Sau khi đi về mình mới biết có một căn bệnh gọi là hội chứng Paris - Paris Syndrome.

Hội chứng Paris là do bác sĩ ngành tâm thần người Nhật đang làm việc ở Pháp, ông Hiroaki Ota, phát hiện lần đầu tiên vào năm 1986.

Du khách từ các nước châu Á như Nhật, Trung Quốc là những nạn nhân chính của hội chứng này. Những người mắc phải nó sẽ trải qua cảm giác cực kì chóng mặt, đổ mồ hôi, tim đập nhanh, nhìn thấy ảo ảnh, tâm trạng chùng xuống, mất cảm giác. Một số trường hợp còn bị ảo giác như mình đang bị hành hạ.

Từ năm 1988 – 2004, các nghiên cứu ghi nhận có 63 bệnh nhân Nhật Bản đã phải nhập viện trong tình trạng khẩn cấp do sự ảnh hưởng từ hội chứng Paris. Nguyên nhân được cho là do shock văn hóa. Họ thất vọng và shock vì đã kỳ vọng quá nhiều khi lần đầu tiên du lịch đến Paris.

Xem thêm trên Wikipedia ở đây.

Quảng cáo và báo chí đã quá đề cao Paris.
Tuy không đến nỗi quá shock hay thất vọng nhưng mình cũng phần nào hiểu được nguyên nhân và tâm lý của những người mắc phải hội chứng này.
Nói vậy chứ nếu có điều kiện mình vẫn muốn dc đến Paris thêm nhiều lần nữa để hiểu thêm về thành phố và con người ở đây.